Đêm tân hôn muộn thường khiến cặp đôi bứt dứt. Ấy vậy mà, bạn biết không? Lại có những đêm tân hôn tuy muộn, nhưng đầy ắp tình yêu, tình thương và cả sự trân trọng.
Câu chuyện về đêm tân hôn muộn của Nguyễn Diệu Nhi, 22 tuổi (Hoàng Mai, Hà Nội) dưới đây là một đêm tân hôn như vậy. Đêm tân hôn qua đi, Nhi vẫn là cô gái con trinh nguyên. Còn anh, sáng hôm sau, anh vẫn tươi cười, trò chuyện với bố mẹ như thể đêm qua thật tuyệt. Gần 3 tháng trôi đi, tôi và anh nằm cùng giường nhưng anh vẫn vậy, vẫn là người đàn ông ngay thẳng, tuyệt đối không gượng ép tôi bao giờ.
Tôi lấy anh do sự sắp đặt của gia đình hai bên
Tôi và anh lấy nhau không phải vì tình cảm mà do sự sắp đặt của đôi bên gia đình. Phải khép lại cuộc sống độc thân ở tuổi 22 với một cô gái năng động như tôi thật chẳng dễ dàng gì. Đáng nói là, người tôi lấy hơn tôi tận 9 tuổi. Mọi cự tuyệt, phản kháng của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự kiên quyết từ gia đình. Vì không muốn bố mẹ bận lòng thêm, tôi đành phải sống với người mình không yêu.
Cô dâu trong ngày cưới ai chẳng hạnh phúc, nhoẻn miệng cười tươi trước lời chúc phúc. Riêng tôi là một ngoại lệ. Ngày tôi lên xe hoa, đó là ngày thật buồn và ngập trong nước mắt. Tôi khóc, chị tôi khóc và mẹ tôi cũng vậy.

“Về nhà chồng cố gắng sống tốt nghe con. Sướng, khổ gì cũng ráng chịu. Bố mẹ ở xa không chăm lo con thường xuyên được nên hãy tự bảo trọng nhé. Người Bắc, kẻ Nam, không biết bao giờ mẹ con mình mới có dịp gặp lại đây.”, mẹ tôi nức nở. Bố tôi không nói gì, chỉ lặng người nhìn tôi bước lên xe hoa.
Dù đắp chăn chung, nhưng cả hai không khác gì người xa lạ
Thật ra, tôi và chồng chỉ mới gặp nhau cách ngày cưới độ 10 ngày. Mọi sự tìm hiểu, nói chuyện chỉ ở bước rập rạp. Chồng ư? Đối với tôi, anh chỉ như một người bạn, thậm chí là một người lạ mới quen. Lúc đầu, tôi rất sợ. Tôi sợ phải chạm mặt anh mỗi ngày, phải ngủ chung giường và đắp chung chăn với anh. Làm sao tôi có thể thực hiện những hành động thân mật ấy với một người lạ?

Vậy mà, khác với những gì tôi nghĩ, anh không nông nổi, vồ vập. Đêm tân hôn, anh điền đạm, chưỡng chạc và nhất là… không làm gì cả. Anh tâm sự, trò chuyện cùng tôi. Anh muốn tôi cởi mở với anh hơn, hiểu anh hơn.
Đêm tân hôn muộn, nhưng thật đáng nhớ…
Đêm tân hôn cứ thế trôi qua, tôi vẫn là một cô gái còn trinh nguyên. Đó là điều tôi chưa bao giờ mong muốn khi nghĩ về ngày ấy của mình. Anh thì sao? Sáng tỉnh giấc, anh tỏ ra rất bình thản, vui vẻ trò chuyện cùng bố mẹ. Anh tuyệt nhiên không tâm sự về chuyện chúng tôi “vẫn còn zin”, như thể anh muốn bố mẹ an lòng.
Gần 1 tháng, kể từ ngày chúng tôi kết hôn, anh vẫn thế, tuyệt nhiên không gượng ép tôi. Một lần, mẹ chồng ngồi tâm sự với tôi: “Con à, con biết vì sao tới giờ Minh nhà mẹ mới quyết định lấy vợ không? Chẳng phải vì nó xấu, kén chọn hay bất tài. Là vì, nó… đợi con. Nó đợi con đủ lớn, đợi con tốt nghiệp cấp 3 và sau đó là đại học.”

Tôi thoáng có chút giật mình, chờ mẹ nói tiếp: “Năm ấy, tôi 16, anh 25. Mẹ tình cờ đưa nó sang nhà con chơi. Từ đó trở đi, nó quyết không yêu ai và khăng khăng với mẹ rằng chỉ lấy mình con. Nó sẽ chờ con trưởng thành. Thật thà thì, mẹ chỉ nghĩ nó nói bâng quơ thế thôi. Ai dè, nó làm thật. Hồi nó ngấp nghé 30, bố mẹ giục nó ấy vờ hoài mà nó nhất quyết chờ mình con.”
Thì ra, tôi đã nhầm. Hôn nhân của tôi không phải không có tình yêu. Chẳng qua là, tình yêu đó tới quá sớm, sớm tới mức tôi chưa kịp nhận ra. Lòng tôi chợt nôn nao 1 cảm xúc khó tả. Tự nhiên, tôi cảm thấy mến anh, thương anh và trân trọng anh hơn. Đêm hôm ấy, nằm cạnh anh, cảm xúc của tôi lẫn lộn.
Lẽ nào, tôi đã yêu anh. Vì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hay vì từ thực tâm tôi dã gục ngã vì thứ tình cảm chân thành của anh. Tôi quay người sang phía anh, nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau. Anh với tôi cảm nhận hơi ấm, tình yêu dành cho nhau và chuyện gì tới cũng tới. Đêm đó mới thật sự là tân hôn.
Người ta hỏi tôi, đêm tân hôn muộn có thấy tiếc nuối không? Tôi chỉ cười là đáp: “Không, tôi thấy đêm tân hôn của tôi rất trọn vẹn. Vì nó muộn nên càng khiến tôi thêm hiểu, yêu và trân trọng anh hơn.”